Đối với các quốc gia Á Đông như Việt Nam, khỏa thân ở những nơi đông người bị coi là biến thái, dị hợm. Thế nhưng ở Đức, khỏa thân lại là một phần của đời sống cộng đồng. Ở đây, việc khỏa thân toàn bộ được xem là bình thường trong phòng tắm hơi, bể bơi, công viên và trên bãi biển. 

Ở Đức, “chủ nghĩa khỏa thân” được gọi là “Freikoerperkultur” – “Văn hóa giải phóng cơ thể”. Thay vì kích dục, phong trào khỏa thân này đã tìm cách giải phóng con người khỏi sự xấu hổ và bất bình đẳng xã hội mà quần áo thường biểu hiện. Người dân Đức coi việc khỏa thân ở phòng tắm hơi, bể bơi, công viên hay trên bãi biển là điều bình thường. Vì lẽ này, du khách thường gọi vui nước Đức là “thiên đường cho người khỏa thân”. Ghé thăm quốc gia này, đặc biệt mùa hè, du khách sẽ bắt gặp người dân Đức khỏa thân tắm nắng ở các công viên thuộc thành phố Berlin và Munich. Nơi đây có những người trung niên với làn da rám nắng, chỉ đội mũ và nằm dài trên bãi cỏ, say sưa đọc báo, sẵn lòng trò chuyện với du khách.

Freikoerperkultur xuất hiện song song với sự phổ biến của y học tự nhiên vào thế kỷ 19 và được cho là tốt cho sức khỏe, hỗ trợ các bệnh thông thường như bệnh thấp khớp, viêm phế quản, lao.

Năm 1920, trong khi phần còn lại của Châu Âu vẫn đang thịnh hành mốt váy chỉ để lộ mắt cá chân, người Đức đã thành lập bãi tắm khỏa thân đầu tiên ở đảo Sylt. Và một thập kỷ sau, trường Khỏa thân Berlin ra đời, khuyến khích các bài tập ngoài trời và tổ chức đại hội khỏa thân quốc tế đầu tiên.

Dưới thời Đức quốc xã, phong trào này bị đàn áp và kiểm soát rất gắt gao với lý do là hành vi vô đạo đức. Tuy nhiên, ngay cả khi nước Đức bị chia cắt Đông – Tây, “chủ nghĩa khỏa thân” chưa bao giờ bị mai một. Lúc này một số người Tây Đức đã sáng lập “Hiệp hội Văn hóa Cơ thể Tự do” – một tổ chức ngày nay là một phần của liên đoàn Thể thao Olympic Đức và là thành viên lớn nhất của “Liên đoàn Những người theo chủ nghĩa khỏa thân Quốc tế”. “Chủ nghĩa khỏa thân” đặc biệt phổ biến ở Đông Đức (GDR – Cộng hòa Dân chủ Đức). Nó bí mật được coi là một hình thức trốn đồng phục, tuần hành và sự phù hợp của nhà nước cộng sản. Người Đức tự do thực hành thuyết khỏa thân ở bất cứ nơi nào có thể, tại các hồ, bãi biển và khu cắm trại FKK lớn. Những cảnh khỏa thân trong các bộ phim của GDR xuất hiện rất lâu trước khi những người khỏa thân đầu tiên xuất hiện trong các bộ phim Hollywood. 

Khi người Đức bắt đầu đi du lịch khắp Châu Âu, họ cũng mang văn hóa khỏa thân truyền ra khỏi biên giới. Khu nghỉ mát khỏa thân bắt đầu mở cửa ở Pháp vào những năm 1950, tiếp theo là các liên doanh FKK ngày càng phổ biến ở Nam Tư và trên biển Baltic. Ngày nay, người Đức cũng là quốc tịch thường thấy nhất tại các bãi biển khỏa thân Châu Âu. 

Ngày nay, trên những bãi biển khỏa thân hợp pháp tại Châu Âu, du khách người Đức vẫn chiếm số đông. Có khoảng 600.000 người Đức đăng ký tại hơn 300 câu lạc bộ khỏa thân/FKK tư nhân và 14 câu lạc bộ liên kết khác ở Áo. Các thành viên ghé thăm các câu lạc bộ này để tắm nắng khỏa thân, chạy bộ khỏa thân hoặc lang thang qua vùng nông thôn chỉ mang ba lô, ủng hoặc giày chạy bộ. 

Các điểm đến cho người khỏa thân thường được đánh dấu bằng “FKK” hoặc “textilfrei”. Có rất nhiều bãi biển FKK được chỉ định và khu vực khỏa thân trong công viên công cộng, các hồ trong rừng đến bờ biển phía Bắc và biển Baltic. Những điểm khỏa thân này cũng không có phòng để thay đồ, khách sẽ cởi quần áo trực tiếp giữa thanh thiên bạch nhật. Tuy vậy, không ai cảm thấy xấu hổ về vấn đề này.

Tuy nhiên, “chủ nghĩa khỏa thân” không phải là được phép để phổ biến ở khắp mọi nơi. Đi bộ khỏa thân ở các khu vực công cộng, nơi hầu hết người khác mặc quần áo được tính là vi phạm luật. Các cuộc truy tố có thể diễn ra nếu một công dân khác bị xúc phạm. Nhưng điều này rất ít xảy ra. 

Tại Đức, dù là thiên đường khỏa thân nhưng ngày nay, lượng người Đức theo chủ nghĩa này cũng không còn quá đông đảo như trước đây. Có lẽ vì người Đức đã đạt tự do như họ mong muốn. Và sự tự do trong cuộc sống ấy không còn nhất thiết thể hiện bằng việc cởi sạch đồ.